Phong thuỷ có hai phái lớn:
Phái Hình thế
Phái Hình thế lấy hình thế, bố cục làm chính, chú ý nơi khởi đầu và dừng tụ của sơn mạch, thuỷ lưu; tìm kiêm phát hiện hình mạo hướng bối của long hổ triều ứng, để định huyệt vị toạ hướng, chú “Địa Lí Ngũ Quyết”.
Phái này do Dương Quân Tùng, tự là Thúc Mậu, đời Đường khơi xướng. Họ Dương về cuối đời sống ở Giang Tây, môn đệ của ông phần lớn là người Giang Tây, nên còn có tên là phái Giang Tây - hay Diêu phái.
Phái Hình thế còn gọi là phái Loan đầu, vì học thuyết này chú trọng hình dạng của núi sông. Thuyết này về sau hình thành lí luận Hình pháp.
Phái Hình thế (Giang Tây hay Loan đầu) với Dương Quân Tùng là tổ sư, lần lượt truyền cho Tăng Văn Sán, Lại Văn Tuấn, Ngô Cảnh Loan, Mục Vũ. Trước tác của phái này hiện còn rất nhiều, tiêu biểu là Hám long kinh, Nghi long kinh, Thập nhị trượng pháp của Dương Quân Tùng, Túng thư do người đời nhà Tống mượn danh Quách Phác, Thôi quan thiên của Lại Văn Tuấn. Lí luận của phái Giang Tây chú trọng quan sát giới tự nhiên, tiến hành tống kết qui nạp hình thế sông núi, kết tinh nhiều kinh nghiệm hợp lí. Thuyết này lấy âm trạch làm chủ, dương trạch thường mượn các thuyết của âm trạch song vẫn chú trọng đến hình dáng của nhà ở và sự phối hợp về hình thức không gian. Phái Giang Tây từ đời Đường, Tông trở đi, lưu truyền khá rộng, đời Minh, Thanh có sút giảm, nhưng vẫn được xả hội tiếp thu rộng rãi, có ảnh hưởng sâu rộng.
Phái Lí khí
Pháp lí khí còn gọi là Lí pháp, tức hệ thống lí luận phong thuỷ do phái Phúc Kiến nêu ra nên còn có tên là phái Phúc Kiến.
Thuyết này khởi đầu sớm nhất ở Mán Trung (Phúc Kiến) đến Vương Cấp thời Nam Tống rất thịnh hành.
Phái này lấy la bàn làm công cụ chính, chủ yếu căn cứ vào âm dương, ngũ hành, bát quái, cửu tinh, Hà Lạc mà tính toán, nhấn mạnh âm sơn âm hướng, dương sơn dương hướng, để xác định quan hệ sinh khắc, phán đoán cát hung.
Phái này chủ trọng tìm hiểu nguyên lí trạch pháp. Dương trạch chia ra 24 lộ, phân biệt âm dương, xác định hưu cữu (cát hung). Âm trạch cũng thường luận về cát hung của toạ hướng, chủ yếu sử dụng cách phán đoán trừu tượng là chính, chứ không quan tâm nhiều đến hình dáng cụ thể của nhà, đất, sông núi, cho nên còn gọi là “Ốc trạch pháp”. Thuyết này về sau phát triển thành học thuyết Lí pháp. Phái Phúc Kiến ít nhân tài, trước tác cũng không nhiều, thường lả mượn tên của người đời trước, khó biết đích xác tác giả. Từ đời Minh, Thanh trở đi, phái này suy dần, chỉ lưu truyền rộng rãi ở vùng Chiết Trung, ảnh hưởng kém hơn phái Giang Tây.
Phần mềm tra cứu phong thủy trực tuyến
Xin mời click vào ô công cụ cần xem, nhập thông tin để tra kết quả chính xác nhất